Thất bại 0-1 trước Iraq đã chính thức khép lại giấc mơ World Cup 2026 của đội tuyển Indonesia. Trong phòng thay đồ, không khí nặng trĩu bao trùm, nhưng đằng sau kết quả đáng tiếc ấy là những dấu ấn chiến thuật rõ nét và một tinh thần đầy hứa hẹn mà HLV Patrick Kluivert đã thổi vào đội bóng. Dù hành trình đã kết thúc, màn trình diễn trước Iraq cho thấy một Indonesia đang thay đổi, dũng cảm và có định hướng hơn.
Đối mặt với một đối thủ được đánh giá cao hơn hẳn, Kluivert đã không chọn lối chơi an toàn. Thay vào đó, ông thực hiện một cuộc cách mạng táo bạo trong đội hình xuất phát. So với trận thua trước Saudi Arabia, có tới năm sự thay đổi, đặc biệt là ở những vị trí trọng yếu. Sự xuất hiện của Calvin Verdonk và Thom Haye ở tuyến giữa, cùng với Eliano Reijnders và Mauro Zijlstra trên hàng công, đã mang đến một luồng sinh khí mới. Quyết định này không chỉ là một sự xoay tua đơn thuần, mà còn là lời khẳng định về một lối chơi tấn công chủ động, không e ngại đẳng cấp của đối phương.
Dấu ấn chiến thuật của Kluivert được thể hiện rõ nhất ở cách tổ chức phòng ngự và triển khai bóng. Về cơ bản, Indonesia vẫn xuất phát với hàng thủ bốn người, nhưng khi xây dựng lối chơi từ sân nhà, hệ thống linh hoạt chuyển thành ba trung vệ. Trong sơ đồ này, hậu vệ phải Kevin Diks đóng một vai trò cực kỳ quan trọng, vừa lùi sâu tạo thành bộ ba trung vệ cùng Rizky Ridho và Jay Idzes, vừa dâng cao để hỗ trợ tấn công khi cần thiết. Sự biến ảo này giúp Indonesia thoát pressing tốt hơn và luân chuyển bóng một cách mạch lạc từ tuyến dưới.
Ở tuyến giữa, sự thay đổi mang lại hiệu quả tức thì. Bộ ba Verdonk, Joey Pelupessy và Haye đã tạo ra một trục xương sống vững chắc, giúp Indonesia kiểm soát bóng tự tin và hiệu quả hơn hẳn. Dòng chảy của các đợt tấn công trở nên trơn tru, có tổ chức, khác biệt hoàn toàn so với sự bế tắc trong trận đấu trước. Đã có những thời điểm, Indonesia kiểm soát bóng lấn lướt trước Iraq, một điều hiếm thấy khi đối đầu với các đội bóng hàng đầu châu lục.
Tuy nhiên, sự cải thiện trong lối chơi đã không thể chuyển hóa thành kết quả cuối cùng. Đây chính là điểm khác biệt lớn nhất và cũng là bài toán lớn nhất mà Patrick Kluivert phải đối mặt. Dù kiểm soát bóng tốt hơn, tạo ra nhiều cơ hội, nhưng khâu dứt điểm cuối cùng lại là một sự thất vọng lớn. Sự phung phí này chính là nguyên nhân trực tiếp dẫn đến thất bại.
Bất chấp kết quả, Kluivert vẫn thể hiện niềm tự hào lớn lao dành cho các học trò. Ông chia sẻ: "Với việc thi đấu như thế này, với một đội hình đa dạng như vậy, với tư cách là huấn luyện viên trưởng, tôi rất tự hào về họ. Nếu bạn có thể thể hiện tinh thần như thế này... thì thật đáng tiếc khi bàn thắng đã không đến." Đồng thời, ông cũng thẳng thắn thừa nhận điểm yếu chí mạng: "Chúng tôi tạo ra cơ hội, chúng tôi chơi thứ bóng đá đẹp mắt. Nhưng khi muốn giành chiến thắng, chúng tôi phải ghi bàn. Và thật không may, điều đó đã không xảy ra."
Thất bại trước Iraq là một kết thúc buồn cho một hành trình dài, nhưng nó không phải là một thảm họa. Dưới bàn tay của Patrick Kluivert, Indonesia đã cho thấy họ có thể chơi một thứ bóng đá hiện đại, có bản sắc và không sợ hãi. Thất bại này là một bài học đắt giá, nhưng cũng là nền tảng cho một tương lai mà ở đó, sự dũng cảm trong tư duy chiến thuật sẽ là kim chỉ nam.