Tin đồn về sự trở lại của Ronda Rousey đang khuấy động làng MMA, đặt ra kịch bản đối đầu kinh điển với Kayla Harrison. Tuy nhiên, đằng sau sự phấn khích là những câu hỏi lớn về tính thực tế, vấn nạn cắt cân nhức nhối và tương lai của UFC trong kỷ nguyên truyền thông mới.

Sự trở lại của Ronda Rousey: Giấc mơ hay ác mộng?
Trong một tuần yên ắng của làng MMA thế giới, câu hỏi lớn nhất được đặt ra không phải về sự kiện sắp tới, mà là về một huyền thoại: Liệu Ronda Rousey có trở lại? Và nếu có, viễn cảnh nào đang chờ đợi cô?
Chắc chắn, viễn cảnh Rousey tái xuất đủ sức khiến cả chủ tịch Dana White lẫn các giám đốc điều hành của Paramount phải phấn khích. Một sự trở lại của ngôi sao tầm cỡ như cô có thể nâng giá trị của bất kỳ hợp đồng bản quyền truyền hình nào. Tuy nhiên, với kinh nghiệm của một người đã theo dõi sàn đấu này hơn một thập kỷ, tôi phải nói rằng khả năng này rất khó xảy ra.
Dù Rousey từng nói “đừng bao giờ nói không bao giờ” về việc thi đấu MMA, nhưng hãy nhìn lại cách cô rời khỏi lồng bát giác. Đó là một cuộc chia tay cay đắng. Cộng đồng MMA, dù công bằng hay không, đã không tiễn cô ra đi một cách trân trọng. Quay trở lại đồng nghĩa với việc đối mặt với những áp lực và chỉ trích xưa cũ, trong khi cô hoàn toàn có thể tiếp tục sự nghiệp thành công ở đấu trường biểu diễn WWE, nơi các huyền thoại luôn được chào đón nồng nhiệt.
Nhưng trong thế giới võ thuật, những điều điên rồ nhất vẫn có thể xảy ra. Vậy hãy thử tưởng tượng một kịch bản: Rousey tuyên bố trở lại sau 8 năm vắng bóng, không vì danh hiệu hay cái tôi, mà vì tình yêu với môn thể thao này. Người hâm mộ chào đón cô. UFC, đang khao khát những ngôi sao lớn, ngay lập tức sắp xếp một trận đấu tranh đai 135-pound với Kayla Harrison tại sự kiện UFC White House. Một “Đại chiến Judo” giữa hai tượng đài.
Harrison, võ sĩ từng hai lần giành huy chương vàng Olympic Judo, sẽ không ngần ngại khuấy động mọi thứ. Cô sẽ nhắc lại trận đấu judo 20 năm trước và khẳng định Rousey chưa bao giờ ở cùng đẳng cấp judoka với mình (một sự thật). Rousey, dù trưởng thành hơn, cũng sẽ đáp trả. Căng thẳng leo thang.
Tuần lễ trước trận đấu, Rousey là kèo dưới. Harrison trông như “chết đi sống lại” để ép xuống hạng cân 135 pound, nhưng cô đã thành công. Mọi người bắt đầu tin vào một câu chuyện cổ tích Disney cho Rousey. Nhưng không.
Đây sẽ là một cuộc “hành xác” được cấp phép. Một con cá hồi còn có nhiều cơ hội hơn khi đối đầu với một con gấu. Harrison sẽ quăng quật Rousey như một đứa trẻ, thực hiện hết đòn Ippon này đến Ippon khác. Rousey đã từng bị đánh bại, từng bị áp đảo, nhưng chưa bao giờ bị vùi dập bởi sức mạnh thể chất thuần túy như vậy. Cuối cùng, Harrison kết thúc trận đấu bằng một đòn khóa tay (armbar), như một dấu chấm than cho sự thống trị của mình.
Rousey lại rời MMA, nhưng lần này trong sự thanh thản. Dù không phải cái kết cổ tích, nhưng nó vẫn tốt hơn lần chia tay trước đây.
Vấn nạn cắt cân: Hình phạt nào cho đủ sức răn đe?
Bên cạnh những câu chuyện giả tưởng, UFC vẫn phải đối mặt với những vấn đề hiện hữu, điển hình là việc các võ sĩ không thể đáp ứng trọng lượng thi đấu. Những cái tên như Kelvin Gastelum, Losene Keita hay Brian Ortega gần đây đều gặp khó khăn trong việc cắt cân. Vậy giải pháp nào là tốt nhất?
Thực tế là chúng ta sẽ không bao giờ loại bỏ hoàn toàn được vấn nạn lố cân, bởi vì chúng ta không thể loại bỏ việc cắt cân. Nó đã ăn sâu vào văn hóa của môn thể thao này. Các võ sĩ tin rằng việc cắt cân mang lại lợi thế về thể hình, và họ sẽ tiếp tục làm điều đó, bất chấp những rủi ro khôn lường cho sức khỏe. Và khi ai cũng cắt cân, tất yếu sẽ có người thất bại.
Các hình phạt như phạt tiền nặng hơn hay cấm thi đấu thường không phải là biện pháp răn đe hiệu quả, vì việc lố cân thường không phải là hành động có chủ đích. Các võ sĩ luôn tin rằng họ có thể làm được cho đến khi mọi thứ đổ bể.
Theo tôi, giải pháp tốt nhất là các giải đấu như UFC cần có một quy định cứng rắn và rõ ràng. Ví dụ: Lần vi phạm đầu tiên, nếu lố cân quá một pound (khoảng 0.45kg), trận đấu sẽ bị hủy. Võ sĩ không vi phạm nhận được tiền công và tiền thưởng thắng trận, còn người vi phạm ra về tay trắng. Lần vi phạm thứ hai, kết quả tương tự, nhưng người vi phạm sẽ tự động bị buộc phải chuyển lên thi đấu ở hạng cân cao hơn. Điều này sẽ loại bỏ sự mơ hồ và thiết lập ranh giới rõ ràng.
Sự kiện đầu tiên của kỷ nguyên mới
Năm 2026, UFC sẽ bắt đầu một chương mới với đối tác truyền thông Paramount+. Ai sẽ là người dẫn dắt sự kiện đầu tiên? Lịch sử cho thấy UFC thường khởi đầu một hợp đồng mới bằng một sự kiện Fight Night lớn, thay vì một sự kiện trả tiền (pay-per-view) đánh số.
Dự đoán của tôi cho trận đấu chính sẽ là cuộc so tài tranh đai hạng ruồi (flyweight) giữa Alexandre Pantoja và Joshua Van. Đây là một trận tranh đai đủ tầm, nhưng không phải là một siêu đại chiến, rất phù hợp cho một sự kiện mở màn. Pantoja là một trong những võ sĩ pound-for-pound hàng đầu và luôn cống hiến những trận đấu mãn nhãn. Một trận đấu hấp dẫn như vậy chính là điều Paramount+ cần để khởi đầu một cách ấn tượng.
UFC tại Nhà Trắng và những ý tưởng “điên rồ”
Một câu hỏi vui được đặt ra: Liệu các võ sĩ tại sự kiện UFC White House có nên mặc trang phục của người Mỹ 250 năm trước để thể hiện sự tôn trọng? Nếu Michael Chandler không bước ra với bộ tóc giả màu trắng, thì chúng ta còn làm sự kiện này để làm gì nữa? Sẽ thật tuyệt vời nếu một võ sĩ tái hiện lại cảnh George Washington vượt sông Delaware. Nhưng có lẽ, chúng ta sẽ lại thấy những bộ trang phục thi đấu Venum nhàm chán như thường lệ.