Hay cãi lời, thích tranh luận
Nhiều phụ huynh thường “nghẹn lời” trước những màn đáp trả của con:
Bạn nói: “Nhanh làm xong bài tập đi!”Con đáp: “Mẹ cũng hay để việc đến tối mới làm xong mà?”
Bạn nhắc: “Ăn ít kẹo thôi, răng hỏng đừng hối hận.”Con lại cãi: “Nhưng tuần nào mẹ cũng uống trà sữa, sao răng mẹ không sao?”

Thoạt nhìn, nhiều người cho rằng trẻ vô lễ. Nhưng thực tế, sự “cứng miệng” này lại là dấu hiệu của bộ não nhạy bén và tư duy logic. Những đứa trẻ này không chỉ vâng lời một cách máy móc mà luôn muốn suy nghĩ độc lập, hình thành chính kiến và tự tin thể hiện quan điểm.
Dù đôi khi làm bố mẹ phiền lòng, những đứa trẻ tranh luận giỏi sẽ lớn lên với lập trường vững vàng, khả năng diễn đạt mạch lạc và tự tin bảo vệ ý kiến. Thay vì cấm đoán, hãy thiết lập những quy tắc tranh luận: không nói to, không sử dụng lời lẽ thiếu tôn trọng. Tuyệt đối không bịt miệng con, vì khả năng ăn nói tốt sẽ giúp trẻ dễ nắm bắt cơ hội trong tương lai.
Tay chân không ngơi, thích “khám phá”
Nhiều gia đình thường lo lắng khi con liên tục “phá nhà”: lọ kem dưỡng có thể bị đổ vào chậu cây, chiếc xe điều khiển bị tháo rời từng bộ phận… Nhưng hành vi này thực chất là cách trẻ rèn luyện trí não. Những đứa trẻ bận rộn không thể ngồi yên luôn bị thôi thúc bởi câu hỏi: “Cấu tạo bên trong như thế nào?”, “Ấn nút này sẽ ra sao?”. Đây là biểu hiện điển hình của sự tò mò, không phải phá hoại.
Nghiên cứu cho thấy trẻ có khả năng tháo lắp tốt thường phát triển tư duy logic, tư duy không gian, và có tiềm năng xuất sắc trong các môn kỹ thuật, công nghệ khi lớn lên.

Bố mẹ có thể chuẩn bị cho con một “phòng thí nghiệm nhỏ” với đồ cũ như điều khiển hỏng, đồng hồ chết… để con tha hồ khám phá. Cách này vừa thỏa mãn sự tò mò vừa bảo vệ đồ đạc quan trọng trong nhà.
Nhạy cảm, dễ rơi nước mắt
Một số trẻ thường bị gọi là “búp bê thủy tinh” vì vẻ ngoài nhạy cảm:
Chỉ cần nghe lời nặng nề một chút là òa khóc: “Mẹ có còn yêu con không?” Xếp hình thất bại thì giận dỗi, quét hết mọi thứ xuống sàn: “Con không chơi nữa!” Bị bạn bè phớt lờ có thể buồn cả tiếng đồng hồ.
Nhưng sự nhạy cảm này không phải là yếu đuối mà là khả năng nhận biết cảm xúc tinh tế. Những đứa trẻ này cảm nhận rất mạnh mẽ, nhanh chóng nắm bắt sắc thái giọng nói, ánh mắt hay tâm trạng của người khác. Nhờ vậy, chúng phát triển khả năng đồng cảm và quan sát tinh tế hơn so với bạn cùng trang lứa. Khi bạn bè gặp khó khăn, chúng sẽ là người đầu tiên giúp đỡ; khi nhìn thấy bố mẹ buồn, chúng sẽ hỏi nhẹ nhàng: “Mẹ ơi, mẹ sao thế?”
Bố mẹ nên kiên nhẫn trò chuyện, giúp con gọi tên và xử lý cảm xúc, ví dụ: “Con có cảm thấy bị bỏ rơi không?” hay “Bây giờ con đang tức giận hay buồn bã?”. Dần dần, trẻ sẽ học cách tự an ủi và tìm ra giải pháp cho cảm xúc tiêu cực.
Những “thói hư tật xấu” tưởng chừng là phiền phức đôi khi lại là món quà trong quá trình trưởng thành. Khi bố mẹ thấu hiểu và định hướng đúng cách, những đứa trẻ nhạy cảm này hoàn toàn có thể trở nên xuất sắc và thành công trong tương lai.