Nhiều người về già mới thấm: Có con tài giỏi chưa chắc đã có chỗ dựa

Nhiều bậc phụ huynh tưởng chỉ cần nuôi con thành đạt là yên tâm tuổi già. Nhưng thực tế, sự giỏi giang không đồng nghĩa với sự có mặt, càng không bảo đảm là điểm tựa khi bố mẹ yếu dần.

Đến một tuổi nào đó, người ta mới nhận ra: điều đáng sợ nhất không phải là không có con tài giỏi, mà là có con rất giỏi nhưng không thuộc về mình nữa.

1. Con giỏi thường phải đi xa – còn bố mẹ dần ở lại phía sau

Khi thành công, con thường được cuốn vào những nơi có cơ hội tốt hơn, không gian rộng hơn. Việc đi xa trở thành điều tất yếu của quá trình phát triển, và đôi khi khoảng cách địa lý vô tình tạo ra khoảng cách cảm xúc. Tuổi trẻ bận rộn khiến con khó giữ được nhịp liên lạc đều đặn như bố mẹ mong muốn.

Con tài giỏi thì thường hay bận rộn và hay đi xa
Con tài giỏi thì thường hay bận rộn và hay đi xa

Bố mẹ ở nhà vẫn tin rằng con càng giỏi thì tương lai càng vững. Nhưng thời gian lại cho thấy sự vững vàng ấy không phải lúc nào cũng song hành với sự hiện diện. Nhiều khi, chỉ một buổi thăm ngắn ngủi mỗi năm cũng trở thành điều xa xỉ đối với những đứa con đang chạy đua với sự nghiệp và mục tiêu riêng.

Tuổi già, vì thế, trở thành những ngày dài lặng lẽ. Người ta bắt đầu hiểu rằng: khoảng cách không phải do thiếu thương yêu, mà do hai thế hệ đang sống hai nhịp hoàn toàn khác nhau.

2. Con giỏi có áp lực lớn – đôi khi quên mất người nhà yếu đi từng ngày

Người có năng lực càng lớn thì áp lực càng dồn lên vai. Công việc, trách nhiệm, kỳ vọng xã hội khiến họ hiếm khi dừng lại. Trong vòng xoay đó, họ nghĩ rằng mình đang cố gắng vì gia đình, nhưng lại không nhận ra bố mẹ đang cần điều đơn giản hơn: sự có mặt, sự hỏi han, vài phút ngồi cạnh.

Khi còn trẻ, bố mẹ khỏe mạnh nên điều gì cũng có thể chờ. Nhưng đến khi sức khỏe giảm dần, từng cơn đau trở thành lời nhắc về sự hữu hạn, bố mẹ mới nhận ra con quá bận để nhìn thấy những thay đổi ấy. Sự bận rộn của con không bao giờ là lỗi, nhưng nó làm lỡ mất những khoảnh khắc mà cả hai bên sau này đều tiếc.

Và rồi một ngày, con chợt nhận ra bố mẹ đã già nhanh hơn mình tưởng. Nhưng tuổi già không thể quay ngược, và những gì đã bỏ lỡ cũng không thể bù đắp hoàn toàn.

Con càng giỏi càng nhiều áp lực nên đôi khi quên mất còn cha mẹ muốn nương nhờ
Con càng giỏi càng nhiều áp lực nên đôi khi quên mất còn cha mẹ muốn nương nhờ

3. Con giỏi dễ hình thành cuộc sống độc lập – còn bố mẹ vẫn mong sự nương tựa

Người tài giỏi sớm rèn được tính tự lập và ít phụ thuộc gia đình. Nhưng chính sự độc lập quá mạnh ấy đôi khi khiến họ quên rằng bố mẹ lại là những người càng già càng cần được dựa vào. Không phải là dựa về vật chất, mà là dựa về tinh thần, sự hiện diện và cảm giác an toàn.

Sự thành đạt giúp con sống thoải mái, nhưng bố mẹ chỉ cần biết khi yếu đi sẽ không bị bỏ mặc. Nhiều bậc phụ huynh không sợ nghèo, không sợ bệnh, chỉ sợ cảm giác mình trở thành “người thừa” trong cuộc sống của chính những đứa con mà họ đặt hết kỳ vọng.

Khi ánh hào quang của con càng mạnh, bố mẹ càng hiểu rằng sự tự lập của con có thể là điểm tựa cho xã hội, nhưng không phải lúc nào cũng là điểm tựa cho chính gia đình.

4. Con giỏi thường đặt mục tiêu cá nhân lên trước – trong khi bố mẹ đặt gia đình lên đầu

Sự khác biệt lớn giữa hai thế hệ nằm ở ưu tiên. Con đi làm, lập nghiệp, muốn phát triển bản thân, muốn chạm những nấc thang cao hơn. Bố mẹ chỉ mong giữ gia đình gần nhau, vui vẻ và ấm cúng. Hai hệ giá trị song song không sai, nhưng lại dễ khiến đôi bên không gặp nhau.

Nhiều người chỉ đến khi về già mới nhận ra: con không có nghĩa vụ phải hy sinh hoài bão vì mình. Nhưng nỗi chạnh lòng khi con đặt công việc lên trên những ngày lễ, ngày giỗ, hay những dịp quan trọng vẫn là điều khó tránh. Đó là cảm giác hụt hẫng rất đời, rất người, xảy ra ngay cả trong những gia đình đầy yêu thương.

Khi hiểu rằng con đang sống đúng với lựa chọn cá nhân, bố mẹ thấy nhẹ lòng. Nhưng để trái tim không chùng xuống thì lại là chuyện khác.

5. Con giỏi không đảm bảo trái tim đủ ấm – còn bố mẹ luôn mong sự sẻ chia

Tài năng, địa vị, thu nhập không phản ánh cách một người yêu cha mẹ. Có người bình thường nhưng tình cảm sâu đậm; cũng có người rất thành đạt nhưng cảm xúc khô khan, ít nói, ít chia sẻ. Điều bố mẹ cần không phải con giỏi cỡ nào, mà là con có đủ sự quan tâm hay không.

Tuổi già khiến con người nhạy cảm hơn, cần được lắng nghe và an ủi nhiều hơn. Nhưng con giỏi đôi khi thiếu thời gian, thiếu kỹ năng bộc lộ tình cảm, thiếu cả thói quen thể hiện sự quan tâm. Nhiều bố mẹ bắt đầu thấy sự trống trải dù con cái vẫn gửi tiền đầy đủ, vẫn lo chu toàn vật chất.

Lúc ấy, họ hiểu ra một điều: điểm tựa thật sự không nằm ở năng lực của con, mà nằm ở trái tim con có hướng về mình hay không.

Bài học cuối đời: nuôi con giỏi quan trọng, nhưng nuôi tình nghĩa còn quan trọng hơn

Nhiều bậc cha mẹ khi về già mới hiểu rằng: giá trị của việc nuôi con không nằm ở chỗ con tài giỏi đến đâu, mà ở việc con lớn lên có biết thương cha mẹ hay không. Tài năng giúp con đứng vững ngoài đời; tình nghĩa mới giúp gia đình bền vững theo năm tháng.

Và rồi bố mẹ nhận ra điều đáng quý nhất không phải là đứa con có chức vụ cao, thu nhập lớn, mà là đứa con dù bận vẫn dành vài phút gọi về, vẫn nhớ bữa cơm nhà, vẫn xem bố mẹ là một phần quan trọng trong cuộc sống.

Tuổi già không cần con hoàn hảo. Tuổi già chỉ cần sự có mặt. Và đó là điều mà nhiều người đến cuối đời mới thật sự hiểu.

Hơn nữa đừng nghĩ cứ có con tài giỏi là yên tâm tuổi già hay thiên vị khen ngợi con tài giỏi hơn đứa con bình thường. Cha mẹ dù thế nào cũng đừng kỳ vọng con sẽ là chỗ dựa cho mình. Nuôi con, yêu thương con nhưng đừng trông chờ con phải báo hiếu thé này thế kia, đừng so sánh con mình với con nhà người.