Arsenal và thói quen tai hại trên TTCN

Chính sách cho mượn thay vì bán đứt những cầu thủ như Oleksandr Zinchenko hay Fabio Vieira đang trở thành một thói quen tai hại, bào mòn tài chính và vị thế của Arsenal trên thị trường chuyển nhượng.
Arteta đã trải qua một kỳ chuyển nhượng không trọn vẹn.
Arteta đã trải qua một kỳ chuyển nhượng không trọn vẹn.

Thị trường chuyển nhượng mùa hè khép lại, và một lần nữa, những người hâm mộ Arsenal lại phải chứng kiến một kịch bản quen thuộc đến đáng lo ngại. Những cái tên như Oleksandr Zinchenko, Reiss Nelson hay Fabio Vieira đều đã rời sân Emirates, nhưng không phải theo cách mang lại nguồn thu cho câu lạc bộ. Thay vào đó, họ ra đi theo dạng cho mượn, một giải pháp tạm thời đang dần trở thành thói quen cố hữu và tai hại, bào mòn sức khỏe tài chính và vị thế của "Pháo thủ" trên bàn đàm phán.

Vấn đề cốt lõi không nằm ở chất lượng cầu thủ, mà ở cấu trúc tiền lương thiếu hợp lý. Những cầu thủ này, dù không còn đủ sức cạnh tranh một vị trí chính thức, vẫn đang hưởng mức lương của những ngôi sao Champions League. Điều này tạo ra một rào cản gần như không thể vượt qua khi các đội bóng ở tầm thấp hơn muốn mua đứt họ. Tại sao một câu lạc bộ như Nottingham Forest phải trả phí chuyển nhượng cho Zinchenko, khi họ biết hợp đồng của anh chỉ còn một năm và Arsenal đang rất muốn đẩy anh đi?

Kết quả là, Giám đốc thể thao của Arsenal gần như bị trói tay. Các đối tác tiềm năng chỉ việc kiên nhẫn chờ đợi đến những ngày cuối cùng của kỳ chuyển nhượng để ép giá, biết rằng Arsenal thà chấp nhận một khoản phí cho mượn nhỏ còn hơn phải trả toàn bộ lương cho một cầu thủ không thi đấu. Trường hợp của Fabio Vieira đến Hamburg là một minh chứng rõ ràng: không mất phí mượn, chỉ cần trả lương và kèm theo điều khoản mua đứt không bắt buộc. Arsenal không có nhiều lựa chọn ngoài việc gật đầu, nếu không muốn trả tiền cho một cầu thủ "ngồi chơi xơi nước".

Đây không phải là một hiện tượng mới, mà là hệ quả của một chính sách đã kéo dài nhiều năm. Mọi chuyện bắt đầu từ câu chuyện của Mesut Ozil, khi hợp đồng của anh bị chấm dứt chỉ để giảm tải quỹ lương. Tưởng chừng đó là một ngoại lệ, nhưng kịch bản tương tự đã lặp lại với Pierre-Emerick Aubameyang, cũng là người có thu nhập cao nhất đội vào thời điểm đó.

Một danh sách dài những cái tên như Nicolas Pepe, Sokratis, Hector Bellerin, Shkodran Mustafi, Sead Kolasinac hay Willian đều bị thanh lý hợp đồng sớm. Đó là một sự lãng phí tài sản khổng lồ. Về cơ bản, bất kỳ ai không phù hợp với triết lý của HLV Mikel Arteta đều bị gạt bỏ một cách nhanh chóng, thay vì tìm kiếm một kế hoạch kinh doanh hợp lý để thu hồi vốn đầu tư.

Arsenal phải thay đổi chính sách của mình.
Arsenal phải thay đổi chính sách của mình.

Chính sách nhân sự của Arteta, dù mang lại thành công trên sân cỏ, cũng góp phần tạo ra tình thế khó xử này. Việc ông quá thẳng thắn trong việc loại bỏ những cầu thủ không còn nằm trong kế hoạch đã vô tình gửi một thông điệp rõ ràng đến toàn thị trường: "Chúng tôi không cần những cầu thủ này". Khi một huấn luyện viên sẵn sàng điền tên các cầu thủ trẻ vào danh sách thi đấu thay vì những chuyên gia kinh nghiệm, giá trị của những người bị bỏ lại gần như bằng không trong mắt các đối tác. Điều này tước đi mọi lợi thế đàm phán của ban lãnh đạo.

Vòng lặp cho mượn này khiến Arsenal rơi vào thế yếu. Một năm sau, những Zinchenko, Vieira hay Nelson sẽ trở lại với thời hạn hợp đồng ngắn hơn, và câu chuyện bán họ sẽ còn khó khăn hơn nữa. Đây là một thói quen tai hại cần phải chấm dứt. Để thực sự trở thành một thế lực bền vững tại Ngoại hạng Anh và châu Âu, Arsenal không chỉ cần chiến thắng trên sân cỏ, mà còn phải chiến thắng trên thị trường chuyển nhượng bằng một chiến lược quản lý tài sản thông minh và quyết đoán hơn.