Người xưa có câu: "Đàn ông sợ tháng tám, đàn bà sợ tháng mười hai âm lịch". Nhưng không phải ai cũng hiểu rõ câu nói này.
Đầu tiên chúng ta cùng nhìn lại nửa đầu câu: “Đàn ông sợ tháng Tám”
Như chúng ta đều biết, tháng 8 là thời điểm thu hoạch, và trong thời kỳ phong kiến, khi công nghệ chưa phát triển, tất cả các công việc nông nghiệp, từ thu hoạch đến gieo hạt, đều phụ thuộc vào sức lao động của con người.
Đàn ông, với vai trò trụ cột gia đình, phải gánh vác những công việc nặng nhọc nhất trong tháng 8, khi công việc đồng áng trở nên vất vả và căng thẳng hơn bao giờ hết.
Mỗi năm, vào tháng 8, đàn ông phải tự mình hoàn thành một loạt công việc khó khăn và mệt mỏi. Tuy nhiên, họ không thể tránh né, bởi sự sống còn của gia đình phụ thuộc vào mùa màng và sản xuất nông sản. Nhiều người phải làm việc hết sức và sống trong nỗi lo sợ mỗi khi tháng 8 đến gần.
Câu nói "Đàn ông sợ tháng Tám" không phải để chỉ sự lười biếng hay thiếu quyết tâm lao động. Thực tế, nó mang một ý nghĩa sâu sắc hơn. Câu nói này thể hiện niềm tin, sự kỳ vọng, và cũng là sự lo lắng trước những gì sắp đến, với hy vọng rằng những nỗ lực không ngừng sẽ đem lại mùa màng bội thu, mang lại sự thành công và phúc lợi cho gia đình và cộng đồng.
Vậy tại sao lại có câu nói "Đàn bà sợ tháng 12 âm lịch"?
Tháng 12 âm lịch, vào thời kỳ xưa, là giai đoạn mùa đông khắc nghiệt, đặc biệt trong xã hội cổ đại, khi chưa có các tiện nghi hiện đại như máy điều hòa hay máy sưởi. Thậm chí, những vật dụng như chăn, ga, và gối đệm cũng không đủ ấm áp như ngày nay.
Để "đón nhận" mùa đông giá lạnh này, phụ nữ phải đối mặt với một loạt công việc trong điều kiện thời tiết khắc nghiệt như thêu thùa, may vá, và làm quần áo, cùng với nhiều nhiệm vụ khác. Không ít phụ nữ phải chịu đựng cảm giác tê cóng ở tay và chân khi tháng 12 âm lịch đến, khiến cho việc di chuyển trở nên khó khăn. Vì vậy, với họ, tháng 12 âm lịch thường là thời gian lạnh lẽo và bận rộn.
Hầu hết công việc này đều là trách nhiệm của phụ nữ trong gia đình, khiến cho tháng 12 trở thành thời kỳ căng thẳng và bận rộn nhất, gần như không có thời gian để nghỉ ngơi.
Qua những lời văn này, chúng ta có thể cảm nhận được sự sâu sắc trong kinh nghiệm sống của người xưa. Dù thời gian trôi qua và xã hội thay đổi, những bài học từ quá khứ vẫn giữ nguyên giá trị và ý nghĩa lâu dài.