"Lần này, chúng ta sẽ làm được." Điệp khúc ấy đã vang lên trong tâm khảm của người hâm mộ bóng đá Anh qua biết bao thế hệ, một bản trường ca về nỗi đau và niềm hy vọng vỡ tan. Từ Mexico 1970 đến Qatar 2022, Tam Sư luôn bước vào mỗi kỳ World Cup với một gánh nặng lịch sử, một sự khao khát đến mức ám ảnh. Nhưng lần này, khi tấm vé đến Bắc Mỹ đã nằm chắc trong tay, có một cảm giác khác lạ đang len lỏi. Lần này, mọi thứ có thể sẽ khác, và chìa khóa cho sự thay đổi đó mang tên Thomas Tuchel.
Sự lạc quan này không phải là một cảm xúc bộc phát hay lòng yêu nước mù quáng. Về mặt logic, đội tuyển Anh đang có cơ hội vô địch World Cup lớn nhất kể từ năm 1970. Lần đầu tiên, họ được dẫn dắt bởi một chiến lược gia từng vô địch Champions League và có kinh nghiệm dày dạn ở cấp độ cao nhất. Dàn cầu thủ hiện tại là một tập hợp của những tài năng đã được khẳng định, những người dường như không còn bị đè nặng bởi áp lực từ quá khứ.
Việc đội bóng của Tuchel chưa phải đối đầu với những đối thủ hàng đầu ở vòng loại không phải là một vấn đề lớn. Hàng tuần, những cầu thủ này đều chạm trán với các ngôi sao ưu tú nhất thế giới tại Ngoại hạng Anh, một giải đấu toàn cầu. Nỗi sợ hãi về những đối thủ lớn đã không còn nữa. Ngay cả những lo ngại về thời tiết cũng thuộc về một thời đại đã qua. Cho rằng lối chơi pressing mà Tuchel áp dụng chỉ hiệu quả trong thời tiết lạnh giá là một sự hiểu lầm. Pressing hiện đại là về những thời điểm kích hoạt, những cái bẫy được kiểm soát, chứ không phải là việc chạy không ngừng nghỉ.
Thành tích ấn tượng ở vòng loại, với chuỗi 9 trận thắng và 9 trận giữ sạch lưới, là một lời khẳng định. Không có đội tuyển nào muốn đối mặt với một nước Anh đang hừng hực khí thế như hiện tại. Và chìa khóa cho sự chuyển mình này chính là Thomas Tuchel.
Thành công trong bóng đá quốc tế đòi hỏi một phương pháp lãnh đạo khác biệt. Nó không phải là việc áp đặt một triết lý phức tạp, mà là về sự rõ ràng, về việc loại bỏ những thứ rườm rà hơn là thêm vào. Tuchel, một người cả đời suy nghĩ thấu đáo về bóng đá, dường như đã lĩnh hội được điều này. Ông đã đơn giản hóa mọi thứ: phòng ngự như một khối thống nhất, tấn công với tốc độ cao. Sự quyết đoán và có phần lạnh lùng của Tuchel là một làn gió mới. Ông không xem công việc này là tất cả, không ngại va chạm với người hâm mộ, cầu thủ hay giới truyền thông. Yếu tố không sợ hãi đó mang lại một sự tự do và rõ ràng cho toàn đội.
Quyết định loại bỏ những ngôi sao như Jude Bellingham, Phil Foden hay Jack Grealish khỏi đợt tập trung gần đây chính là biểu hiện rõ nhất cho cách tiếp cận của Tuchel. Đó không phải là một hành động trừng phạt hay thể hiện quyền lực, mà là một sự thực dụng cần thiết. Tuchel hiểu rằng đội tuyển Anh đang thừa thãi những "số 10" và tiền đạo cánh, nhưng chỉ cần những người phù hợp nhất với hệ thống. Cánh cửa không bao giờ đóng lại, nhưng một cầu thủ chỉ được lựa chọn khi đội bóng thực sự cần anh ta.
Cách tiếp cận này giúp Tuchel giải quyết một "căn bệnh" cố hữu của bóng đá Anh: sự ám ảnh bởi các ngôi sao. Trong quá khứ, các HLV thường cố gắng nhồi nhét mọi tên tuổi lớn vào đội hình, tin rằng tài năng cá nhân sẽ làm nên phép màu. Tuchel thì khác. Ông biết rằng để vô địch World Cup, để đánh bại những Tây Ban Nha, Pháp hay Argentina, đội tuyển Anh cần một hệ thống cân bằng, không có những mắt xích yếu hay những sự ưu ái cho các ngôi sao.
Tất nhiên, đội hình của Anh vẫn còn những điểm yếu. Họ thiếu một tiền vệ, một trung vệ và một hậu vệ cánh trái ở đẳng cấp cao nhất, cùng với một phương án dự phòng chất lượng cho Harry Kane. Nhưng Tuchel đang từng bước giải quyết những vấn đề đó. Bằng việc tước bỏ những ảo tưởng, tập trung vào tính hiệu quả và sự thực dụng, Tuchel đang mang đến cho nước Anh điều họ cần nhất: một cơ hội để chức vô địch được quyết định hoàn toàn bởi năng lực trên sân cỏ. Và chỉ riêng điều đó thôi, đã là một chiến thắng.