T.J. Dillashaw phá vỡ im lặng: 'Tôi hối hận, nhưng Chris Holdsworth luôn tìm cớ thoái lui'

Sau nhiều năm im lặng, T.J. Dillashaw đã lên tiếng về vụ va chạm trong phòng tập khiến sự nghiệp của tài năng trẻ Chris Holdsworth phải chấm dứt. Dù bày tỏ sự hối hận, Dillashaw cũng thẳng thắn cho rằng đồng đội cũ của mình thiếu bản lĩnh và "luôn tìm kiếm một lối thoát".

Trong thế giới MMA, có những câu chuyện mãi mãi nằm trong vùng xám của tranh cãi, và sự nghiệp dang dở của Chris Holdsworth là một trong số đó. Trong nhiều năm, cái tên T.J. Dillashaw luôn gắn liền với vai trò “kẻ phản diện” đã chấm dứt sự nghiệp của một tài năng đầy hứa hẹn. Mới đây, cựu vô địch hạng gà của UFC đã quyết định làm rõ mọi chuyện theo góc nhìn của mình.

Câu chuyện bắt nguồn từ năm 2014, khi cả hai còn là đồng đội tại lò võ danh tiếng Team Alpha Male. Một buổi tập sparring định mệnh đã diễn ra, và sau một cú lên gối từ Dillashaw, Holdsworth bị chấn động não nghiêm trọng. Chấn thương này kéo dài dai dẳng và cuối cùng buộc anh phải từ giã sàn đấu mãi mãi.

Tùy vào người kể, chi tiết câu chuyện lại có phần khác biệt. Dillashaw luôn khẳng định đó là một tai nạn đáng tiếc, trong khi Holdsworth và các đồng đội cũ thường miêu tả anh như một kẻ ưa bắt nạt trong phòng tập.

T.J. Dillashaw tại sự kiện UFC 280

Góc nhìn từ người trong cuộc

Trong podcast Love & War của Dominick Cruz, Dillashaw đã có những chia sẻ thẳng thắn về vụ việc. Trước khi đi vào chi tiết, anh đưa ra nhận định về tâm lý của Holdsworth.

“Holdsworth là một chàng trai bước vào phòng tập và cậu ấy giỏi đến mức điên rồ. Thực sự rất, rất giỏi, kỹ năng grappling của cậu ấy là đỉnh nhất. Cậu ấy là người giỏi nhất tôi từng tập cùng. Nhưng không may, cậu ấy lại không có tâm lý của một võ sĩ cạnh tranh. Ngay từ khi mới vào đội, cậu ấy đã có thể thi đấu chuyên nghiệp ngay lập tức, nhưng lại luôn tìm lý do để không thượng đài, không muốn làm điều đó. Cậu ấy không có bản năng sát thủ. Và vì thế, cậu ta luôn tìm kiếm một lối thoát.”

Holdsworth từng được xem là tương lai của hạng cân bantamweight sau khi vô địch thuyết phục mùa giải The Ultimate Fighter năm 2013 và nâng thành tích chuyên nghiệp lên 6-0 với chiến thắng trước Chico Camus tại UFC 173. Tuy nhiên, sau sự cố với Dillashaw, người hâm mộ đã không bao giờ thấy anh thi đấu trở lại.

Dillashaw muốn làm rõ một điều: bất kỳ phiên bản nào của câu chuyện cho rằng anh cố tình làm hại Holdsworth đều hoàn toàn sai sự thật.

“Tôi nhớ cả hai chúng tôi đều đang chuẩn bị cho trận đấu của tôi với Renan Barao, cậu ấy cũng thi đấu trong sự kiện đó với Chico Camus. Trước đó, tôi đã đấm trúng cậu ấy bằng một cú overhand right trong một buổi tập boxing, và kể từ đó cậu ấy đã phải vật lộn với các vấn đề liên quan đến chấn động não,” Dillashaw kể lại. “Cậu ấy ép cân rất nhiều, nên phải cắt cân sớm trong suốt trại huấn luyện, tôi nghĩ điều đó cũng ảnh hưởng phần nào.”

“Còn về câu chuyện được thêu dệt, hôm đó chúng tôi đang sparring MMA, cậu ấy lao vào vật, tôi phòng thủ thành công. Khi cậu ấy đang đứng dậy, tôi tung một cú lên gối. Tôi nghĩ mình sẽ trúng vào ngực, nhưng cậu ấy lại cúi xuống và tôi đã vô tình lên gối trúng đầu. Đó là một đòn phạm luật và tôi cảm thấy vô cùng tồi tệ. Không phải tôi cố ý làm vậy. Mọi người còn nói tôi lên gối vào sau gáy. Làm sao tôi có thể làm thế được chứ? Những chi tiết đó bị thổi phồng quá mức chỉ vì tôi rời đội và họ muốn biến tôi thành kẻ tồi tệ nhất có thể.”

Văn hóa “Gym War” và những hệ lụy

Dillashaw chính thức rời Team Alpha Male vào năm 2015, sau những bất đồng về tài chính giữa HLV Duane Ludwig và đội. Theo anh, việc ra đi này không liên quan gì đến chấn thương của Holdsworth, nhưng nó đã châm ngòi cho một trong những mối thù địch lớn nhất lịch sử MMA, và câu chuyện về Holdsworth trở thành một vũ khí để công kích anh.

Những chia sẻ của Dillashaw cũng phần nào phản ánh một thực tế khắc nghiệt trong các phòng tập MMA đỉnh cao, nơi ranh giới giữa tập luyện cạnh tranh và gây hấn nguy hiểm đôi khi rất mong manh. Chính anh cũng thừa nhận tính cách của mình đã góp phần đẩy cường độ các buổi tập lên cao.

“Tôi là một người rất hiếu thắng. Với mọi thứ tôi làm, tôi luôn muốn chiến thắng. Tôi muốn thắng mọi hiệp đấu, kể từ thời còn đấu vật. Tôi không muốn bị quật ngã trong buổi tập. Tôi sẽ phát cáu nếu điều đó xảy ra. Đôi khi tính cách đó lấn át tôi và tôi muốn tập hăng hơn, rồi đối phương cũng hăng hơn, và cứ thế trong một căn phòng toàn những ‘sát thủ’, mọi người cứ đẩy cường độ lên mãi. Và rồi khi bạn tỏ ra vượt trội hơn ai đó, bạn lại trở thành kẻ xấu.”

Câu chuyện của Dillashaw và Holdsworth có lẽ sẽ không bao giờ có một câu trả lời trọn vẹn. Nó là một lời nhắc nhở về những rủi ro tiềm ẩn và cái giá phải trả trên con đường chinh phục vinh quang. Dù lời giải thích của Dillashaw có thuyết phục hay không, nó cũng đã mở ra một góc nhìn khác về một trong những sự kiện đáng tiếc nhất của làng võ thuật, nơi tài năng và bi kịch thường song hành.