Đó là khởi đầu tích cực – đặc biệt nếu nhớ rằng chỉ hơn một tháng trước, họ vừa thua Brentford và hứng chịu làn sóng chỉ trích. Khi ấy, Ruben Amorim lại bị chất vấn về sơ đồ 3-4-3 mà ông kiên định áp dụng. Nhưng giờ, chuỗi thắng đã khiến mọi lời phàn nàn lắng xuống. Amorim nói đúng:
“Khi thắng, người ta bảo không nhờ hệ thống; khi thua, lại đổ tại hệ thống.”
Dù vẫn giữ nguyên 3-4-3, Man United của Amorim đã thay đổi đáng kể về nhịp độ, cách triển khai và phong cách tấn công so với mùa giải trước – khi họ kết thúc ở vị trí thứ 15.
1. Lammens và những đường phát bóng dài
Điểm khác biệt rõ nhất là cách thủ môn phát động tấn công. Từ khi Senne Lammens ra mắt trước Sunderland, anh thường xuyên phát bóng dài thay vì chuyền ngắn.
Trận gặp Sunderland: 37 đường chuyền dài.
Trận gặp Liverpool: 45 đường, chỉ ít hơn toàn bộ cầu thủ Liverpool đúng hai lần.
Trận gặp Brighton: thêm 32 đường.
Trung bình, Man United thực hiện 23,2 đường chuyền dài từ thủ môn mỗi 90 phút – nhiều nhất Ngoại hạng Anh, tăng 76% so với mùa trước.
Không chỉ vậy, tỷ lệ cản phá bóng bổng của thủ môn United tăng mạnh, nhờ sự chủ động của Lammens khi ra bắt bóng. Các CĐV Old Trafford đã nhanh chóng yêu mến sự tự tin và tài năng của anh.
2. Chơi trực diện và tốc độ hơn
Không chỉ ở vị trí thủ môn, toàn đội United mùa này cũng chơi nhanh hơn, trực diện hơn. Mùa trước, họ là đội tấn công chậm thứ 5 giải; giờ đã vươn lên thứ 8 nhanh nhất. Số đường chuyền trong mỗi pha tấn công giảm rõ rệt, còn số lần phản công nhanh tăng mạnh.
Man United thực hiện nhiều chuyển hướng tấn công hơn bất kỳ CLB nào khác, đặc biệt để khai thác tốc độ của Bryan Mbeumo ở cánh phải.
Dù có thêm Benjamin Sesko (cao 1m95), Man United không tạt bóng nhiều hơn, nhưng tỷ lệ tạt bóng thành công tăng 62%, đạt 3,1 quả tạt chính xác mỗi trận – cao thứ hai giải đấu.
3. Giảm thiểu sai lầm ở phần sân nhà
Mùa trước, Man United là đội mất bóng trong phần sân nhà nhiều nhất Ngoại hạng Anh. Mùa này, con số đó giảm xuống còn 2,4 lần/trận, chỉ cao hơn Arsenal. Điều này đến từ việc họ ít chuyền ngắn ở hàng thủ hơn, chủ động đá dài để tránh rủi ro gần khung thành.
Tỷ lệ cầm bóng trung bình giảm từ 54% xuống 50%, nhưng họ giữ bóng ở phần sân đối phương nhiều hơn – đổi lại sự an toàn và hiệu quả tấn công.
4. Hết phạt góc xoáy ra (outswinger)
Nếu để ý, Man United giờ không còn đá phạt góc xoáy ra ngoài. Trước đây, Bruno Fernandes và Eriksen (cùng thuận chân phải) thường đảm nhận, dẫn đến các quả phạt xoáy ra. Sự xuất hiện của Mbeumo – thuận chân trái – đã thay đổi điều đó.
Giờ đây, Bruno và Mbeumo chia nhau đá phạt góc, giúp đội có nhiều tình huống bóng xoáy vào trong (inswinger) hơn, tăng độ nguy hiểm. Quỷ đỏ đã ghi 3 bàn từ phạt góc, tạo 0,49 xG/trận từ tình huống cố định.
Tuy nhiên, họ vẫn phòng ngự bóng chết khá tệ: để lọt 0,53 xG/trận, cao thứ ba giải – với các bàn thua điển hình từ Kostoulas, Chalobah, Calafiori.
Một Man United “phiên bản Amorim” đang hình thành — mạnh mẽ hơn, gọn gàng hơn và thực dụng hơn giữa một Ngoại hạng Anh ngày càng tốc độ và khắc nghiệt.