Kiểu “bất hiếu” mới thời hiện đại: Con cái ở bên nhưng cha mẹ càng thêm mệt mỏi, kiệt sức

Nhiều bậc cha mẹ hiện nay cảm thấy kiệt quệ, mệt mỏi ngay bên cạnh những đứa con của mình, khiến họ phải thốt lên: “Sao lại thành ra như thế…”.

Người ta vẫn thường nói, điều hạnh phúc nhất đời người là khi về già vẫn có con cái ở bên. Nghe thật đẹp, nhưng thực tế không phải lúc nào cũng như vậy. Khoảng cách thế hệ và lối sống khác biệt đôi khi khiến việc chung sống phát sinh xung đột, đồng thời tiêu hao vô thức thời gian, sức lực và tiền bạc của cha mẹ. Đừng để hai chữ “đồng hành” đánh lừa, bởi có những kiểu “đồng hành” thực chất là bất hiếu trá hình.

Đồng hành ký sinh – lấy cớ ở gần để ăn bám

Đây là trường hợp những người con trưởng thành lợi dụng lý do “muốn ở gần cha mẹ” để quay về quê nhưng không chịu tự lập. Chẳng hạn, một cô gái sau khi tốt nghiệp đại học trở về nhà nhưng dần sống buông thả, hết tiền lại xin mẹ, nếu mẹ cho ít thì tỏ thái độ khó chịu.

Ban đầu, người mẹ cảm thấy hạnh phúc khi có con bên cạnh, nhưng theo thời gian, bà nhận ra mình đang tiêu hao cả về vật chất lẫn tinh thần. Đây chính là kiểu “đồng hành ký sinh” – lấy cớ ở bên cha mẹ để hút cạn sức lực, thời gian và tiền bạc của họ.

Ban đầu, người mẹ cảm thấy hạnh phúc khi có con bên cạnh, nhưng theo thời gian, bà nhận ra mình đang tiêu hao cả về vật chất lẫn tinh thần.
Ban đầu, người mẹ cảm thấy hạnh phúc khi có con bên cạnh, nhưng theo thời gian, bà nhận ra mình đang tiêu hao cả về vật chất lẫn tinh thần.

“Học hành” làm bình phong – trốn tránh trách nhiệm

Với các bậc cha mẹ, con cái học lên cao là dấu hiệu của sự tiến bộ, và họ sẵn sàng chu cấp mọi chi phí vì tin rằng đầu tư cho học tập là không bao giờ lỗ. Tuy nhiên, một số người trẻ lại lợi dụng việc học làm bình phong để ăn bám.

Chẳng hạn, bà Lưu, một người hàng xóm, có con trai tốt nghiệp đại học nhưng không đi làm mà nói muốn ở nhà ôn thi công chức. Khi ai hỏi, bà luôn bênh con: “Nó đang toàn tâm ôn thi, giờ mà đi làm sẽ xao nhãng”. Thực tế, cậu con trai ngày ngày chỉ ăn, ngủ, chơi game, mọi chi phí đều do mẹ gánh. Bề ngoài là ôn thi, nhưng bản chất là trốn tránh cuộc sống và trách nhiệm.

"Khởi nghiệp" dựa dẫm: Giấc mơ của con, gánh nặng của cha mẹ

Nhiều người trẻ chọn khởi nghiệp với mong muốn vừa ở gần cha mẹ, vừa theo đuổi đam mê. Tuy nhiên, không ít trường hợp khởi nghiệp chỉ là tấm bình phong cho sự dựa dẫm. Từ việc xin vốn, mượn nhà, nhờ cha mẹ hỗ trợ đến khi thất bại lại tiếp tục cầu cứu, họ vẽ ra viễn cảnh: “Con chỉ cần bố mẹ giúp lần này thôi, khi thành công sẽ báo đáp”. Tháng này qua tháng khác, cha mẹ vẫn phải gồng mình lo liệu hết. Khởi nghiệp thiếu bản lĩnh tự chịu trách nhiệm dễ biến thành “chiếc ví không đáy”, khiến cha mẹ kiệt quệ cả về tiền bạc lẫn niềm tin.

Nhiều người trẻ chọn khởi nghiệp với mong muốn vừa ở gần cha mẹ, vừa theo đuổi đam mê. Tuy nhiên, không ít trường hợp khởi nghiệp chỉ là tấm bình phong cho sự dựa dẫm.
Nhiều người trẻ chọn khởi nghiệp với mong muốn vừa ở gần cha mẹ, vừa theo đuổi đam mê. Tuy nhiên, không ít trường hợp khởi nghiệp chỉ là tấm bình phong cho sự dựa dẫm.

"Đồng hành qua loa": Ở gần mà xa, hiện diện mà trống rỗng

Đây có lẽ là kiểu bất hiếu tinh vi nhất về mặt tinh thần. Con cái vẫn ở gần, gặp nhau hằng ngày, nhưng lại là một kiểu “đồng hành lạnh lùng”, hờ hững cho có.

Khi cha mẹ gọi, con chỉ đáp qua loa: “Con biết rồi mà”. Bữa cơm chung không còn sự quan tâm, câu chuyện xoay quanh tiền điện, tiền nước hay những yêu cầu nhỏ: “Mẹ nhớ đóng hộ con khoản này khoản kia nhé”. Cha mẹ muốn chia sẻ, con lại dán mắt vào điện thoại. Họ sống cùng nhau nhưng không còn gần nhau. Sự hiện diện của con cái dần trở thành gánh nặng tinh thần, ở gần mà lại xa. Với cha mẹ, nỗi cô đơn này còn đau hơn cả việc con sống cách nửa vòng trái đất.

Không phải cứ ở bên là hiếu thảo. Nhiều cha mẹ đã bị những lời nói ngọt ngào đánh lừa: “Con chỉ muốn ở cạnh bố mẹ thôi…”, để rồi từng ngày kiệt quệ cả thể xác lẫn tinh thần.

Hiếu thảo thực sự không nằm ở việc sống gần hay xa, mà là đừng để cha mẹ phải gồng mình chịu đựng tình yêu của chính con cái. Bởi đôi khi, thứ tổn thương cha mẹ nhất không phải là sự rời đi, mà là một kiểu ở lại vô tâm.