Những ngày mưa dài dằng dặc, miền Trung và miền Bắc lại oằn mình trong nước lũ. Hình ảnh mái nhà chỉ còn lấp ló, những cánh đồng trắng xóa, những ánh mắt người dân nhìn nhau giữa biển nước – tất cả khiến trái tim người Việt chùng xuống. Ở Quảng Bị (huyện Chương Mỹ, Hà Nội), giữa tiết thu se lạnh, một tiếng trống vang lên. Không phải tiếng trống hội, mà là tiếng gọi của lòng nhân ái.
Từ nhịp trống lân đến nhịp đập của tình người
Chiều 10/10, Ủy ban MTTQ Việt Nam xã Quảng Bị, phối hợp cùng Liên đoàn Lân Sư Rồng Việt Nam và CLB Võ thuật Lân Sư Rồng Tưởng Nghĩa Đường, đã tổ chức chương trình “Chung tay hướng về vùng lũ”.
Một sân đình nhỏ, vài chục thành viên trong trang phục đỏ vàng rực rỡ, cùng hàng trăm người dân đứng xem. Tiếng trống lân vang dội giữa không gian, hòa cùng tiếng reo hò của trẻ nhỏ. Nhưng lần này, họ không múa để mừng năm mới hay khai trương. Họ múa cho đồng bào.

“Mỗi bước nhảy hôm nay không chỉ để biểu diễn, mà là để sẻ chia,” – võ sư Bùi Viết Tưởng, Chủ nhiệm CLB Tưởng Nghĩa Đường, chia sẻ. Ông nói điều đó khi vẫn còn mồ hôi đọng trên trán, sau một màn múa lân kéo dài hơn mười phút. “Nghệ thuật chỉ thật sự có ý nghĩa khi nó đồng hành cùng cộng đồng, cùng bà con vượt qua khó khăn.”
Khi nghệ thuật trở thành hành động
Từ bao đời nay, múa lân – sư – rồng đã là biểu tượng của sức mạnh, lòng quả cảm và tinh thần đoàn kết. Tiếng trống, tiếng chiêng, tiếng hò reo là những âm thanh không chỉ để vui, mà để gọi dậy niềm tin. Trong chương trình lần này, từng động tác, từng nhịp trống đều được gửi gắm một thông điệp giản dị: người Việt chưa bao giờ quay lưng với nhau trong gian khó.

Trên nền trống dồn dập, hình ảnh chú rồng uốn lượn, lân xoay vòng, sư tung cú nhảy cao chạm trống trời… Tất cả tạo nên một bản hòa âm của cảm xúc – vừa mạnh mẽ, vừa chan chứa yêu thương. Giữa những tiếng hô “lên!”, “nhảy!”, nhiều người trong đám đông đã lặng lẽ lấy điện thoại ra – không phải để quay video, mà để chuyển khoản ủng hộ cho đồng bào vùng lũ.
Nghệ thuật biết khóc cùng nỗi đau
Một khoảnh khắc đáng nhớ là khi màn chiếu lớn bật sáng. Trên đó là những thước phim từ vùng lũ: trẻ em co ro trên nóc nhà, cụ già ngồi trên thuyền nan, những căn trường đổ sập… Không còn tiếng hò reo. Tiếng trống cũng ngưng lại. Chỉ còn những ánh mắt lặng đi.
Một người phụ nữ trung niên trong khán đài đã bật khóc: “Thấy thương hơn cả chữ thương… Tự nhiên thấy mình may mắn quá, vì vẫn có nhà để về, có người thân còn khỏe mạnh. Mấy đứa nhỏ ngoài kia mới thật sự cần vòng tay của mình.”

Chương trình bỗng chốc không chỉ là một buổi biểu diễn. Nó trở thành một khoảnh khắc để mỗi người chậm lại, để nhìn rõ hơn giá trị của hạnh phúc – thứ vẫn thường bị bỏ quên giữa nhịp sống hối hả.
Lan tỏa từ lòng nhân ái
Toàn bộ số tiền quyên góp trong chương trình sẽ được Ủy ban MTTQ xã Quảng Bị chuyển đến những địa phương chịu ảnh hưởng nặng nề nhất bởi thiên tai.
Không có doanh nghiệp tài trợ lớn, không có ánh đèn sân khấu chuyên nghiệp – nhưng cái tình, cái tâm của người dân nơi đây lại sáng rực hơn bất kỳ ánh đèn nào.
Từ những tấm lòng nhỏ bé – vài trăm nghìn, vài bộ quần áo, vài gói mì – một dòng chảy yêu thương đang được khơi dậy. Và có lẽ, đó mới chính là “năng lượng sạch” đẹp nhất mà xã hội hiện đại đang cần: năng lượng của lòng trắc ẩn.
Nghệ thuật dân tộc – không chỉ là ký ức
Giữa thời đại của công nghệ và mạng xã hội, nhiều người lo sợ nghệ thuật dân gian sẽ bị quên lãng. Nhưng những chương trình như thế này cho thấy: khi nghệ thuật biết cất lời yêu thương, nó vẫn sống mãi.
Không cần hào nhoáng, chỉ cần thật lòng. Không cần sân khấu lớn, chỉ cần trái tim biết rung động.

“Chúng tôi dạy các em không chỉ múa cho đẹp, mà múa để hiểu được lòng nhân ái,” – võ sư Bùi Viết Tưởng nói thêm. “Vì một ngày nào đó, khi bước ra đời, điều khiến các em đứng vững không phải là sức mạnh cơ bắp, mà là sức mạnh của lòng thương người.”
Một tiếng trống – một lời nhắc nhở
Khi chương trình khép lại, tiếng trống cuối cùng vang lên, âm thanh dội xa giữa trời thu Hà Nội. Người dân lặng lẽ nán lại, ai cũng muốn gửi thêm một chút gì đó – tiền, áo quần, hay đơn giản là một lời cầu chúc.
Từ Quảng Bị, thông điệp ấy lan tỏa: nghệ thuật dân tộc không đứng ngoài nỗi đau của đất nước. Nó không chỉ là di sản, mà còn là hơi thở sống động của lòng nhân ái Việt Nam.

Trong tiếng trống vang xa, người ta nghe thấy không chỉ nhịp điệu của một điệu múa, mà là nhịp đập của hàng triệu trái tim đang cùng hướng về vùng lũ – nơi tình thương không chỉ được nói bằng lời, mà được gửi đi bằng hành động.
Và chính khoảnh khắc đó, nghệ thuật dân tộc thật sự đã cất lên lời yêu thương.
Thanh Hải