Arsenal đã trở lại vị trí số một của Ngoại hạng Anh. Một chiến thắng 2-1 trước Brighton, ba điểm trọn vẹn, khoảng cách hai điểm với Manchester City, mọi thứ trên bảng xếp hạng đều đang nói thay họ. Nhưng nếu nhìn sâu hơn, đây lại là một trận đấu khiến người ta tự hỏi: Arsenal đang dẫn đầu vì quá mạnh, hay chỉ đơn giản là họ đang sống sót tốt nhất trong một cuộc đua mà ai cũng chật vật?
Bởi vì trong khi kết quả đưa Arsenal lên đỉnh, cảm giác mà họ để lại không hề tương xứng. Một đội bóng chơi áp đảo trong hiệp một, dẫn 2-0 nhờ một bàn phản lưới nhà, và rồi vẫn phải căng mình chịu đựng những phút cuối như thể đang bị dồn vào chân tường. Arsenal thắng, nhưng họ thắng theo cách khiến chính họ, và cả khán giả, không được phép thở.
Những tín hiệu đẹp chỉ tồn tại trong một hiệp
Ở hiệp một, Arsenal gần như hoàn hảo. Martin Odegaard ghi một bàn thắng ấn tượng để mở tỷ số. Brighton bị khóa chặt tới mức không có nổi một cú dứt điểm nào trong 45 phút đầu tiên. Arsenal kết thúc hiệp một với 15 cú sút, thứ thống kê thường chỉ xuất hiện khi một đội bóng đã ở trên đỉnh phong độ.
Nhưng bóng đá không đo bằng số cú sút, mà bằng cách bạn kết thúc trận đấu. Và vấn đề của Arsenal mùa này là những gì họ tạo ra trong 60 phút đầu thường không đủ giúp họ đóng hẳn cánh cửa vào 30 phút cuối.
Khi Georginio Rutter phản lưới nhà ở phút 52, tỷ số được nâng lên 2-0, trận đấu về lý thuyết đã phải kết thúc. Nhưng Arsenal không kết thúc trận đấu. Họ để nó kéo dài.
Khoảnh khắc Brighton “thở”, Arsenal lập tức đóng băng
Brighton chỉ cần một lần bóng bật cột dọc và Diego Gomez đá bồi thành bàn để tất cả thay đổi. Niềm tin của đội khách tăng lên, còn Arsenal thì bị kéo vào trạng thái tự vệ, nơi họ không chơi để ghi bàn mà chơi để giữ lại những gì đang có. Và ngay khi Arsenal chuyển từ tâm thế tấn công sang phòng thủ, họ không còn là chính mình.
Đó là điểm đáng lo nhất. Một đội bóng muốn vô địch phải biết làm hai việc: ghi bàn và kiểm soát. Arsenal có thể tạo cơ hội, nhưng họ chưa cho thấy khả năng kiểm soát cảm xúc của trận đấu. Khi nhịp độ bị phá vỡ, khi đối thủ bỗng nhiên có động lực, Arsenal không bình tĩnh để tái lập trật tự. Họ hoảng, dù chỉ trong vài phút, nhưng chừng đó là đủ để sân Emirates biến thành một nồi áp suất.
Nếu không có David Raya, Arsenal có thể đã đánh mất chiến thắng. Pha cứu thua từ cú sút xoáy cực mạnh của Yankuba Minteh là một khoảnh khắc mang ý nghĩa “giữ ngôi đầu”. Nhưng đáng lẽ, một đội bóng đang mơ vô địch không nên cần tới những khoảnh khắc như vậy trong một trận đấu họ đã áp đảo tuyệt đối.
Thắng liên tiếp, nhưng luôn thắng theo cách khiến người ta lo
Vấn đề không nằm ở việc Arsenal thiếu điểm, mà nằm ở việc Arsenal không tạo được cảm giác “chắc chắn”. Họ liên tục thắng với cách biệt tối thiểu. Họ liên tục phải chịu những phút cuối căng thẳng không cần thiết. Trận gặp Wolves, Everton, Crystal Palace, và giờ là Brighton, đều có chung một kịch bản: Arsenal cầm lái phần lớn thời gian, nhưng vẫn tự đẩy mình vào tình trạng bất ổn ở đoạn cuối.
Thậm chí họ còn được hưởng lợi từ bốn bàn phản lưới nhà trong bốn trận gần nhất trên mọi đấu trường, một thống kê vừa kỳ lạ vừa cho thấy ranh giới mong manh Arsenal đang đi trên đó. Những con số gợi ra sự ổn định, nhưng màn trình diễn lại không đem đến cảm giác tin cậy.
Nói cách khác, Arsenal có kết quả của một nhà vô địch, nhưng chưa có dáng dấp của một nhà vô địch.
Trong ba mùa liên tiếp, Arsenal từng bước vào cuộc đua vô địch rồi hụt hơi ở giai đoạn quyết định. Những ký ức đó chưa biến mất. Nó hiện diện trong cách họ phản ứng mỗi khi đối thủ ghi bàn. Nó hiện diện trong cách khán giả bắt đầu lo lắng chỉ sau một tình huống bóng chạm cột. Nó hiện diện trong sự bất lực của Arteta khi chứng kiến Martin Odegaard và Gabriel Martinelli bỏ lỡ cơ hội kết liễu trận đấu.
Arsenal không thiếu chất lượng, họ thiếu thứ uy lực mà một đội bóng giàu trải nghiệm thường thể hiện: khi dẫn 2-0, họ khiến đối thủ hiểu rằng trận đấu đã kết thúc.
Để vô địch, Arsenal không chỉ cần điểm số, họ cần cảm giác thống trị. Họ cần những chiến thắng không chỉ đúng, mà còn đủ. Đủ chắc chắn để khiến đối thủ nản. Đủ thuyết phục để khiến chính họ tin rằng lần này, họ thực sự đang đi tới cùng.
Và nếu Arsenal vẫn tiếp tục thắng theo kiểu này, ngôi đầu sẽ chỉ là một vị trí tạm thời, chứ chưa phải một lời khẳng định.
Nếu bạn muốn hiểu sâu hơn về hành trình hình thành và phát triển của Pháo thủ thành London, hãy đọc bài Lịch sử đội bóng Arsenal.