
Manchester United, một câu lạc bộ từng nổi tiếng với khả năng xây dựng đội hình vững chắc và chiến thắng các danh hiệu, giờ đây đang phải đối mặt với một thực tế phũ phàng: họ đang thua xa các đối thủ trong "cuộc chơi" thanh lý cầu thủ. Câu chuyện về Daniel James và Scott McTominay không phải là những ví dụ điển hình cho sự thành công, mà là minh chứng rõ rệt nhất cho một vấn đề chiến lược đã đeo bám Old Trafford suốt hơn một thập kỷ qua.
Daniel James là cầu thủ duy nhất được MU chiêu mộ kể từ khi Sir Alex Ferguson nghỉ hưu vào năm 2013 và sau đó được bán đi với mức phí cao hơn giá mua ban đầu. Cụ thể, anh được mua với giá 15 triệu bảng và bán cho Leeds với giá 25 triệu bảng.
Điều đáng nói hơn, số tiền 25.7 triệu bảng từ việc bán Scott McTominay cho Napoli là khoản phí lớn nhất mà câu lạc bộ thu về từ việc bán một cầu thủ (không tính các thương vụ lỗ vốn như Di Maria hay Lukaku) trong hơn một thập kỷ.
Đây là một con số đáng buồn đối với một đội bóng có tầm vóc như Manchester United, đặc biệt khi nhìn vào những khoản lỗ khổng lồ từ các ngôi sao như Angel Di Maria (mua 59.7 triệu, bán 44.3 triệu) hay Romelu Lukaku (mua 75 triệu, bán 68 triệu).

Trong khi đó, các đối thủ cạnh tranh trực tiếp như Liverpool và Manchester City lại thể hiện khả năng quản lý chuyển nhượng đầu ra một cách vượt trội. Mùa hè này, Liverpool đã bán Luis Diaz cho Bayern Munich với khoản lãi 10 triệu bảng, đồng thời thu về 70 triệu bảng từ việc bán các cầu thủ "cây nhà lá vườn" như Jarell Quansah, Ben Doak, Caoimhin Kelleher và Tyler Morton.
Việc bán Trent Alexander-Arnold cho Real Madrid với 10 triệu bảng khi chỉ còn một tháng hợp đồng cũng là một ví dụ về quản lý tài chính thông minh. Tương tự, Man City đã bỏ túi 60 triệu bảng từ James McAtee, Yan Couto và Maximo Perrone, cùng với khoản lãi khổng lồ từ việc bán Julian Alvarez (mua 14 triệu, bán 65 triệu).
Sự chênh lệch này không chỉ đến từ việc định giá sai lầm các cầu thủ được mua về mà còn từ cách câu lạc bộ quản lý tài sản của mình. Nhiều cầu thủ bị giữ lại quá lâu, hợp đồng được gia hạn để tiết kiệm chi phí mua sắm, dẫn đến việc giá trị cầu thủ sụt giảm thê thảm khi họ chỉ còn một năm hợp đồng.
Hơn nữa, mức lương cao chót vót mà MU chi trả cũng khiến các cầu thủ khó tìm được bến đỗ mới. Hậu quả là, đội hình của United liên tục tồn đọng những "gánh nặng lương" không thể thanh lý, cản trở khả năng làm mới đội hình và tuân thủ các quy tắc công bằng tài chính (PSR).
Với việc giám đốc bóng đá Jason Wilcox và giám đốc tuyển dụng Christopher Vivell mới nhậm chức dưới thời INEOS, thách thức đặt ra cho họ là vô cùng lớn. Họ phải khôi phục giá trị của các cầu thủ MU trên thị trường chuyển nhượng và học cách thu hồi vốn hiệu quả như Liverpool hay Man City.
Việc Sancho, Garnacho, Malacia, Antony và Hojlund có thể ra đi với mức giá nào trong hai tuần cuối của kỳ chuyển nhượng này sẽ là câu trả lời rõ ràng nhất về việc liệu Manchester United có thể "bẻ khóa" được bài toán thanh lý cầu thủ hay tiếp tục lầm lũi đi sau các đối thủ.