
Dưới ánh đèn sân khấu tại Manchester, Thị trưởng Andy Burnham, với phong thái tự tin, công bố một kế hoạch đầy tham vọng: một dự án xây sân vận động mới thay thế cho ngôi nhà Old Trafford trị giá 2 tỷ bảng, hứa hẹn biến "Nhà hát của những giấc mơ" và khu vực xung quanh thành một trung tâm đô thị đẳng cấp thế giới. Những lời hứa hẹn về tương lai vang lên đầy hứng khởi.
Nhưng cách đó hàng trăm dặm, tại London, không khí căng thẳng khác bao trùm. Trong sự im lặng căng thẳng của một phòng xử án, ban tổ chức giải quần vợt Wimbledon danh giá đang phải đối mặt với một cuộc chiến pháp lý gay gắt, nơi hàng trăm người dân địa phương quyết tâm ngăn chặn kế hoạch mở rộng trị giá 200 triệu bảng của họ.
Một bên là những tầm nhìn vĩ đại, một bên là những lời phản đối quyết liệt. Hai câu chuyện tưởng chừng không liên quan lại phơi bày một thực tế đáng lo ngại: một căn bệnh kỳ lạ đang âm thầm ăn mòn nền thể thao nước Anh, từ những dự án tỷ bảng cho đến sân bóng của một ngôi làng. Đó là hội chứng mang tên NIMBY, "Not In My Back Yard" (Không phải ở sân sau nhà tôi).
Bóng ma NIMBY và quyền lực đáng sợ của những người hàng xóm
Hội chứng NIMBY là một tư duy trớ trêu và đầy mâu thuẫn. Những người mắc phải nó thường ủng hộ sự phát triển, các công trình công cộng, các cơ sở vật chất mới, nhưng với một điều kiện tiên quyết: miễn là nó không diễn ra gần nhà họ. Họ là những "người hàng xóm" khó tính, những người luôn vén rèm cửa sổ để soi mói và sẵn sàng phàn nàn về mọi thứ, từ tiếng ồn, giao thông, cho đến cả việc một con rái cá có thể bị làm phiền.
Và đáng sợ thay, những nhóm nhỏ nhưng có tiếng nói này lại đang nắm giữ quyền lực vô cùng lớn. Họ thông thạo luật pháp, biết cách vận động và có thể sử dụng các quy định phức tạp để trì hoãn, đội chi phí, và thậm chí là giết chết những dự án thể thao quan trọng.

Lord Coe, kiến trúc sư trưởng của Thế vận hội London 2012, hiểu rõ điều này hơn ai hết. Ông từng phải chiến đấu với vô số cuộc biểu tình để biến một bãi rác công nghiệp độc hại thành khu đô thị sầm uất. Giờ đây, với tư cách là người dẫn dắt dự án Old Trafford, ông biết rằng bản thân lại chuẩn bị bước vào một trận chiến tương tự.
Trận chiến của những người khổng lồ và kẻ cùng khổ
Vấn đề này không chừa một ai, ngay cả những câu lạc bộ giàu có và quyền lực nhất. Tottenham Hotspur đã mất 4 năm trời ròng rã, qua bao phiên điều trần và kiện tụng, chỉ để được cấp phép xây dựng một học viện bóng đá nữ. Nhưng câu chuyện bi hài và phơi bày rõ nhất sự phi lý của hội chứng NIMBY có lẽ thuộc về Barnet FC, một câu lạc bộ chuyên nghiệp nhỏ bé.

Sau nhiều năm phải thi đấu "lưu đày" ở một quận khác, Barnet FC ấp ủ giấc mơ trở về nhà, xây dựng một sân vận động 7.000 chỗ ngồi trên một khu đất trống. Nhưng giấc mơ của họ đã bị hội đồng địa phương dập tắt bởi những lý do không tưởng. "Bản cáo trạng" chống lại sân vận động bao gồm:
Gây ồn ào: Người ta lo ngại một trận đá lại FA Cup có thể kéo đến loạt sút luân lưu và gây ra tiếng ồn vào lúc 10:30 tối. Điều trớ trêu là quy định đá lại ở FA Cup đã bị hủy bỏ từ năm ngoái.
Ảnh hưởng đến động vật hoang dã: Họ lo ngại dự án sẽ ảnh hưởng đến môi trường sống của... dơi và rái cá.
Chủ tịch của Barnet, ông Tony Kleanthous, đã phải thốt lên trong phẫn nộ và bất lực: "Một dự án được tài trợ hoàn toàn bằng tiền tư nhân hàng triệu bảng, tạo ra việc làm, xây dựng cơ sở vật chất cho cả cộng đồng, lại bị từ chối vì có thể làm phiền một con rái cá? “
Vị chủ tịch không giấu nổi sự tức giận: “Thật điên rồ! Chúng tôi đã đặt máy ảnh để xem khu đất đó thực sự được sử dụng ra sao. Kết quả thu được sau một tuần là gì? Chỉ có một người và một con chó đi qua. Vậy thôi! Nếu không phải vì tôi đã gắn bó và yêu câu lạc bộ này suốt 30 năm, tôi đã bỏ cuộc từ lâu rồi."
Bi kịch ở những sân chơi ao làng
Nếu câu chuyện của những gã khổng lồ còn có thể được giải quyết bằng tiền bạc và quyền lực, thì bi kịch thực sự lại nằm ở cấp độ thấp hơn, nơi thể thao phong trào đang bị bóp nghẹt.

Di sản 100 năm bị đe dọa: Colehill Cricket Club, một câu lạc bộ cricket có lịch sử hơn một thế kỷ, đã suýt phải giải thể. Lý do? Một người hàng xóm mới chuyển đến một căn biệt thự triệu bảng gần đó phàn nàn về việc bóng bay vào vườn nhà họ.
Tương lai vô định: Ba đội cricket khác ở Essex đã bị cấm thi đấu trên sân nhà của họ sau khi có người bị cho là bị bóng đập trúng ở bãi đậu xe gần đó. Tương lai của hàng trăm vận động viên nghiệp dư bỗng trở nên vô định chỉ vì một tai nạn chưa được kiểm chứng.
"Tiếng súng" trên sân tennis: Ngay cả một câu lạc bộ quần vợt cũng không thoát khỏi số phận. Kế hoạch xây thêm sân padel (môn thể thao tương tự tennis và pickle ball) của họ bị phản đối kịch liệt vì người dân địa phương so sánh âm thanh của những cú đánh bóng với... tiếng súng.
Tương lai nào cho Old Trafford?
Tất nhiên, không phải mọi sự phản đối đều vô lý. Việc tham vấn cộng đồng là cần thiết để đảm bảo sự phát triển hài hòa. Nhưng những ví dụ trên cho thấy một thực trạng đáng báo động: sự phát triển của thể thao, nguồn cảm hứng và lợi ích sức khỏe cho hàng triệu người, đang bị kìm hãm bởi những lý do nhỏ nhặt, phi lý và đôi khi là ích kỷ.

Giờ đây, khi Manchester United và Lord Coe chuẩn bị cho kế hoạch xây dựng một mái nhà mới thay thế cho Old Trafford vĩ đại, họ không chỉ đối mặt với những thách thức về tài chính hay kỹ thuật. Họ đang bước vào một trận chiến với loại đối thủ khó nhằn và khó lường nhất.
Đội bóng vốn đã quá quen với một "người hàng xóm ồn ào" Man City trên đường đua danh hiệu, giờ đây phải chuẩn bị tinh thần để đối mặt với một kiểu "hàng xóm ồn ào" hoàn toàn mới, những người có thể không ghi bàn, nhưng lại có khả năng chặn đứng cả một giấc mơ của Quỷ Đỏ.
Theo "Telegraph"