
Chỉ vài tháng trước, Sir Jim Ratcliffe đã vẽ ra một bức tranh tài chính ảm đạm đến mức gây sốc cho thế giới bóng đá. Ông cảnh báo rằng nếu không có những biện pháp cắt giảm quyết liệt, Manchester United có thể đã "hết tiền mặt vào cuối năm" và đối mặt với nguy cơ phá sản. Thế nhưng, vào giữa mùa hè, Quỷ đỏ lại đang là một trong những câu lạc bộ chi tiêu mạnh tay nhất Ngoại hạng Anh. Với hơn 200 triệu bảng đã được rót vào ba bản hợp đồng tấn công chất lượng là Benjamin Sesko, Matheus Cunha và Bryan Mbeumo, một câu hỏi lớn được đặt ra: làm thế nào Man Utd có thể tài trợ cho một cuộc tái thiết xa hoa như vậy, đặc biệt là khi họ không có nguồn thu từ Cúp châu Âu?
Câu trả lời nằm ở sự kết hợp của nhiều yếu tố: một chút cường điệu hóa trong các tuyên bố, những khoản thu bất ngờ và chiến lược tài chính khôn ngoan. Chuyên gia tài chính bóng đá Kieran Maguire tin rằng, một phần trong những "câu chuyện đáng sợ" về tài chính của Man Utd được đưa ra vài tháng trước có lẽ đã "hơi bị thổi phồng". Dù không thành công như mong đợi, Quỷ đỏ vẫn là một cỗ máy kinh doanh hiệu quả. "Ví dụ, quỹ lương của họ chiếm khoảng một nửa thu nhập, một tỷ lệ rất tốt theo tiêu chuẩn Ngoại hạng Anh," Maguire phân tích. Sức mạnh thương mại, sân vận động lớn nhất và doanh thu ngày thi đấu cao nhất vẫn là những nền tảng tài chính vững chắc mà không phải câu lạc bộ nào cũng có được.
Bên cạnh nền tảng vững chắc đó, Man Utd đã được hưởng lợi từ những khoản thu không hề nhỏ trong mùa hè. Việc lọt vào chung kết Europa League mùa trước đã mang về một khoản tiền thưởng đáng kể. Quan trọng hơn, việc bán đi các sản phẩm từ học viện như Mason Greenwood và Scott McTominay đã mang lại lợi nhuận 100% theo quy định của Luật Công bằng Tài chính (PSR), một yếu tố cực kỳ quan trọng.

Ngoài ra, câu lạc bộ còn nhận được hơn 15 triệu bảng từ các điều khoản bán lại liên quan đến Anthony Elanga, Alvaro Carreras và Maxi Oyedele. Gánh nặng lương bổng cũng được giảm tải đáng kể khi Barcelona đồng ý chi trả toàn bộ mức lương 325.000 bảng/tuần của Marcus Rashford trong hợp đồng cho mượn. Thậm chí, việc Chelsea rút lui khỏi thương vụ Jadon Sancho cũng mang về cho họ một khoản phí 5 triệu bảng. Nếu tiếp tục thanh lý thành công những cầu thủ không còn nằm trong kế hoạch như Sancho hay Alejandro Garnacho, nguồn tài chính của họ sẽ còn được củng cố hơn nữa.
Một yếu tố then chốt khác nằm ở cách thức chi trả cho các tân binh. Thay vì trả toàn bộ phí chuyển nhượng ngay lập tức, Man Utd đã dàn trải các khoản thanh toán trong suốt thời hạn hợp đồng của cầu thủ. Chiến lược này, được gọi là khấu hao, giúp họ tránh được việc vi phạm các quy tắc PSR trong một năm tài chính duy nhất, cho phép họ có thể chi tiêu mạnh tay hơn ở hiện tại mà không phải đối mặt với các án phạt.
Tuy nhiên, điều này không có nghĩa là Man Utd có thể vung tiền không giới hạn. Họ vẫn cần phải đẩy mạnh việc bán cầu thủ để có thể tiếp tục bổ sung những vị trí trọng yếu khác, chẳng hạn như tiền vệ trung tâm, nơi Carlos Baleba của Brighton đang là mục tiêu hàng đầu.
Nhìn chung, cuộc tái thiết của Man Utd là một bài toán tài chính phức tạp, một sự cân bằng mong manh giữa tham vọng thể thao và thực tế kinh tế. Nhưng ít nhất cho đến lúc này, họ đã cho thấy rằng, ngay cả khi không có Champions League, sức hút và sự khôn ngoan trong kinh doanh vẫn có thể giúp Quỷ đỏ tạo ra những thương vụ bom tấn và thắp lại hy vọng cho người hâm mộ.