
Manchester United đã gây chấn động thị trường chuyển nhượng mùa hè khi đồng ý một thỏa thuận trị giá 73,7 triệu bảng với RB Leipzig cho tiền đạo Benjamin Sesko, nâng tổng chi tiêu của "Quỷ đỏ" lên con số đáng kinh ngạc 214 triệu bảng.
Mức chi tiêu hiện tại, đi cùng với kế hoạch chiêu mộ thêm một tiền vệ phòng ngự và một thủ môn, đã đặt ra câu hỏi lớn: Làm thế nào một câu lạc bộ từng được chính chủ sở hữu mới, Sir Jim Ratcliffe, cảnh báo là sẽ "hết tiền", lại có thể chi tiêu mạnh tay đến vậy?
Câu trả lời nằm ở một cuộc cách mạng tài chính âm thầm nhưng quyết liệt đang diễn ra tại Old Trafford, kết hợp giữa các biện pháp cắt giảm chi phí thông minh, kỹ thuật kế toán và cả việc vay nợ để đặt cược vào tương lai.
Cơn bão mua sắm của Manchester United mùa hè này thực sự ấn tượng. Trước Benjamin Sesko, câu lạc bộ đã mang về tiền đạo Matheus Cunha từ Wolves với giá 62,5 triệu bảng, Bryan Mbeumo từ Brentford giá 71 triệu bảng, và hậu vệ trẻ Diego Leon với giá 6,5 triệu bảng.

Cộng với bản hợp đồng Patrick Dorgu trị giá 29 triệu bảng từ tháng 1, tổng chi tiêu trong năm 2025 của "Quỷ đỏ" dự kiến sẽ chạm mốc 243 triệu bảng một con số tưởng chừng phi lý nếu nhìn vào những lời cảnh báo từ phía Sir Jim Ratcliffe hồi tháng 3.
Tuy nhiên, chìa khóa đầu tiên để mở ra không gian tài chính này chính là chiến dịch "thắt lưng buộc bụng" trên diện rộng. Ngay sau khi nắm quyền điều hành mảng bóng đá, INEOS đã tiến hành cắt giảm tới 450 việc làm và rà soát lại mọi khoản chi tiêu, từ những chi phí nhỏ nhặt nhất.
Hành động quyết liệt đó đã giúp tiết kiệm hàng chục triệu bảng và hiệu quả được thể hiện rõ ràng trong báo cáo tài chính gần nhất. Trong quý kết thúc vào ngày 31/3, Manchester United ghi nhận lợi nhuận hoạt động gần 1 triệu bảng, một sự đảo ngược ngoạn mục so với khoản lỗ 66,2 triệu bảng cùng kỳ năm ngoái.
Quỹ lương cũng giảm mạnh 21%, và dự kiến sẽ thấp hơn khoảng 80 triệu bảng so với mùa giải 2023/24, phần nào bù đắp cho việc vắng mặt tại cúp châu Âu mùa giải 2025/2026.
Bên cạnh việc cắt giảm, một yếu tố quan trọng khác là cách Manchester United tận dụng cấu trúc doanh nghiệp của mình để tối ưu hóa các quy tắc về Lợi nhuận và Bền vững (PSR) của Ngoại hạng Anh.
Tính toán PSR của câu lạc bộ không dựa trên công ty mẹ niêm yết tại New York, mà dựa trên Red Football Limited, một công ty con. Trong chu kỳ ba năm gần nhất, tổng lỗ trước thuế của công ty mẹ lên tới 311,9 triệu bảng, nhưng khoản lỗ của Red Football Ltd "chỉ" là 200,6 triệu bảng.
Sự chênh lệch 111,3 triệu bảng này, cùng với việc các chi phí bất thường (như chi phí liên quan đến việc Sir Jim Ratcliffe mua cổ phần) không được chuyển hết cho công ty con, đã tạo ra một khoảng trống tài chính quý giá, giúp "Quỷ đỏ" tuân thủ giới hạn lỗ 105 triệu bảng của PSR.
Dù vậy, những biện pháp trên vẫn chưa đủ để tạo ra dòng tiền mặt dồi dào cho việc mua sắm. Manchester United đã phải linh hoạt trong việc tạo ra nguồn thu. Việc cho Marcus Rashford mượn tới Barcelona giúp tiết kiệm ít nhất 12,75 triệu bảng tiền lương.
Các khoản thu nhỏ nhưng quan trọng đến từ điều khoản bán lại các cựu cầu thủ như Anthony Elanga, Alvaro Carreras và Maxi Oyedele (tổng cộng 15,7 triệu bảng), cùng khoản phạt 5 triệu bảng từ Chelsea vì không thực hiện nghĩa vụ mua đứt Jadon Sancho.
Mặt trái của tấm huy chương là gánh nặng nợ ngày càng phình to. Báo cáo tài chính cho thấy "Quỷ đỏ" vẫn còn nợ tới 175,5 triệu bảng tiền chuyển nhượng ròng từ các thương vụ trước đó, chưa tính đến chi tiêu hè này.
Để xoay xở, Manchester United đã cấu trúc các thương vụ mới theo dạng trả góp, như trả trong ba đợt cho Cunha và bốn đợt cho Mbeumo. Quan trọng hơn, đội chủ sân Old Trafford đang phụ thuộc nhiều vào các khoản vay.
Tính đến cuối tháng 4, câu lạc bộ đã rút khoảng 160 triệu bảng từ hạn mức tín dụng 300 triệu bảng. Khoản nợ này hoàn toàn tách biệt với khoản nợ 500 triệu bảng từ thời nhà Glazer. Về cơ bản, "Quỷ đỏ" đang vay tiền để tài trợ cho cuộc tái thiết.
Và đương nhiên, mọi thứ vẫn chưa dừng lại. Huấn luyện viên Ruben Amorim muốn có thêm một tiền vệ phòng ngự và một thủ môn mới. Carlos Baleba (Brighton) và Gianluigi Donnarumma (PSG) là những cái tên được nhắm đến.
Tuy nhiên, bất kỳ sự bổ sung nào cũng phụ thuộc hoàn toàn vào khả năng bán cầu thủ. Manchester United đang tích cực tìm đầu ra cho những cái tên gồm Alejandro Garnacho, Jadon Sancho, Antony và Tyrell Malacia.
Việc bán thành công những cầu thủ này không chỉ mang về tiền mặt mà còn giảm quỹ lương và cải thiện vị thế PSR, giải phóng thêm ngân sách cho nhà cầm quân 40 tuổi tiếp tục mua sắm.
Trong bối cảnh đó, tương lai của Rasmus Hojlund, bản hợp đồng 72 triệu bảng, cũng trở nên bất ổn. Sự xuất hiện của Benjamin Sesko cho thấy "Quỷ đỏ" sẵn sàng bán tiền đạo người Đan Mạch nếu nhận được đề nghị hợp lý.

Do phí chuyển nhượng được khấu hao theo thời hạn hợp đồng, "Quỷ đỏ" sẽ cần thu về ít nhất 38,4 triệu bảng để không bị lỗ trên sổ sách. Điều này cho thấy một sự tàn nhẫn và thực dụng đặc trưng của kỷ nguyên INEOS: Không có ai là không thể thay thế.
Canh bạc 214 triệu bảng của Manchester United là một chiến lược đầy rủi ro, được xây dựng trên nền tảng của sự kỷ luật tài chính, các thủ thuật kế toán, vay nợ và yêu cầu cấp bách là phải bán được cầu thủ để cân bằng sổ sách.