
Trận thua Sevilla thực sự đã phơi bày một cuộc khủng hoảng cá nhân đáng báo động tại Barcelona, và tâm điểm của sự thất vọng đó mang tên Dani Olmo. Cầu thủ được kỳ vọng sẽ trở thành bộ não sáng tạo trong sơ đồ của HLV Hansi Flick đã có một màn trình diễn mờ nhạt đến khó tin, trở thành cái bóng của chính mình và khiến sự kiên nhẫn của người hâm mộ dường như đã cạn kiệt.
Khi Olmo trở lại Barcelona, anh mang theo niềm hy vọng lớn lao. Flick luôn đặt niềm tin sắt đá vào cậu học trò, xem anh là cầu thủ thông minh và sáng suốt nhất trong đội hình để đảm nhận vai trò số 10, hoạt động ngay sau lưng tiền đạo cắm. Về lý thuyết, Olmo sở hữu mọi phẩm chất: nhãn quan chiến thuật, khả năng chuyền bóng, kết hợp cùng kỹ năng dứt điểm và tạo đột biến ở khu vực 1/3 cuối sân. Thế nhưng, thực tế không phải lúc nào cũng đúng với lý thuyết.
Tại Sanchez Pizjuan, Olmo có lẽ đã chơi trận đấu tệ nhất của mình trong màu áo Barca. Anh gần như vô hình trong các pha lên bóng, không tạo ra bất kỳ sự kết nối nào với hàng công và thiếu đi sự chủ động để thay đổi cục diện trận đấu. Điều đáng nói, sự sa sút này không phải là một hiện tượng nhất thời. Những chấn thương liên miên đã tàn phá tính ổn định trong quá trình thi đấu của Olmo, kéo theo sự tự tin của anh lao dốc không phanh. Mỗi khi Olmo dường như tìm lại được nhịp điệu, một chấn thương mới lại xuất hiện, đẩy anh trở lại vạch xuất phát trong một vòng luẩn quẩn đầy mệt mỏi.
Chính Olmo từng thừa nhận rằng anh cần được ra sân liên tục để tìm lại phong độ. Flick đã trao cho anh cơ hội đó, đặc biệt sau khi Fermin Lopez dính chấn thương. Anh đã có những lần đá chính liên tiếp, nhưng phản ứng tích cực đã không đến. Những con số thống kê khô khan càng tô đậm thêm bức tranh ảm đạm: chỉ 1 bàn thắng và 2 đường kiến tạo sau 10 lần ra sân trên mọi đấu trường là một thành tích quá nghèo nàn đối với một cầu thủ tầm cỡ như anh.

Vai trò của Olmo ngày càng trở nên thứ yếu, và sự thiếu ảnh hưởng lên lối chơi chung của đội bóng đã ở mức đáng lo ngại. Trận đấu với Sevilla chính là giọt nước tràn ly. Anh mất những quả bóng đơn giản, không thể liên kết với các tiền đạo và bị thay ra trong những tiếng xì xào trên khán đài. Tuy nhiên, trong khoảnh khắc tăm tối nhất, bản lĩnh của một cầu thủ lớn đã lên tiếng.
Sau trận đấu, thay vì lẩn tránh, Olmo đã trực tiếp đến gặp Flick với một thông điệp rõ ràng và đanh thép: "Tôi sẽ cống hiến mọi thứ vì huy hiệu này." Đó không chỉ là một lời nói suông, mà là một lời tuyên thệ. Olmo hiểu những lời chỉ trích, anh chấp nhận rằng mình đang không ở trạng thái tốt nhất. Anh biết rằng mình đã trở về nhà, nơi anh đã lớn lên, và anh không có ý định để cơ hội thành công tại đây trôi đi một cách lãng phí.
Thử thách lớn nhất đối với Dani Olmo lúc này không còn nằm ở đôi chân, mà nằm ở tinh thần. Anh phải chiến thắng cuộc chiến với chính bản thân mình, tìm lại sự tự tin đã mất và chứng minh rằng anh vẫn là cầu thủ có thể thay đổi trận đấu, người đã từng mê hoặc cả châu Âu. Lời hứa đã được đưa ra, và giờ là lúc anh phải biến nó thành hành động trên sân cỏ.