
Việc Andre Onana gia nhập Trabzonspor theo dạng cho mượn không chỉ là một thương vụ chuyển nhượng đơn thuần. Nó là hồi chuông cảnh tỉnh cho một trong những canh bạc tốn kém và sai lầm nhất của Manchester United, đồng thời phơi bày một sự thật cay đắng: câu lạc bộ đã trả một cái giá quá đắt khi quyết định ruồng bỏ David De Gea.
Các vấn đề của Manchester United sâu sắc hơn nhiều so với năng lực của một huấn luyện viên hay một vài cầu thủ. Mùa hè này, Giám đốc kỹ thuật Jason Wilcox đã làm việc cật lực để "dọn dẹp" đội hình, và việc Onana rời Old Trafford là minh chứng rõ ràng nhất. Thủ thành người Cameroon chưa bao giờ thực sự chiếm được lòng tin của HLV Ruben Amorim, và sự xuất hiện của Senne Lammens chính là dấu chấm hết cho sự nghiệp của anh tại Man United.
Hai mùa giải trước, Man United đã chi ra gần 50 triệu bảng để mang Onana về, đồng thời để David de Gea, một công thần, lặng lẽ rời đi. Với 190 trận giữ sạch lưới sau 545 lần ra sân, thủ thành người Tây Ban Nha là một biểu tượng của sự ổn định và đẳng cấp trong khung gỗ. Quyết định chia tay De Gea và đặt cược vào Onana được bao biện bởi một xu hướng chiến thuật hiện đại: ưa chuộng những thủ môn chơi chân tốt. Nhưng canh bạc này đã thất bại thảm hại.
Những con số không biết nói dối. Với chỉ 24 trận giữ sạch lưới sau 102 lần ra sân, dễ hiểu tại sao Amorim lại khao khát một "số 1" mới. Onana không chỉ mắc những sai lầm ngớ ngẩn dẫn đến bàn thua không đáng có, mà quan trọng hơn, anh thiếu đi khả năng tự mình giành chiến thắng cho đội nhà bằng những pha cứu thua xuất thần – điều mà De Gea đã làm không biết bao nhiêu lần. Một thủ môn bản lĩnh hơn đã có thể cản phá được bàn thắng của Tottenham trong trận chung kết Europa League định mệnh.

Trớ trêu thay, trong khi Man United loay hoay với sai lầm của mình, kình địch Manchester City sau khi bán Ederson đã ngay lập tức chiêu mộ Gianluigi Donnarumma – một động thái cho thấy họ đã quay về với trường phái truyền thống, ưu tiên một người giữ cho bóng không lăn vào lưới hơn là một người có thể tung ra những đường chuyền dài.
Dù chỉ làm việc với Onana nửa mùa giải Amorim đã thường xuyên phải đối mặt với những câu hỏi về sai lầm của anh. Sau khi Onana chuyền bóng thẳng vào chân đối thủ trong trận gặp Vitoria Plzen, ông thừa nhận: "Đúng, chúng tôi phải chấp nhận điều đó. Cậu ấy đã từng gặp tình huống tương tự trong quá khứ. Vì vậy, chúng tôi phải làm việc về vấn đề này."
Sự thất vọng lên đến đỉnh điểm sau trận thua sốc trước Grimsby. Ban đầu, Amorim vẫn cố gắng bảo vệ cậu học trò: "Nó không phải lỗi của thủ môn." Nhưng rồi lại không thể che giấu sự bực tức: "Bằng tất cả sự tôn trọng, trước một đội hạng tư, chúng tôi phải ngăn chặn mọi thứ. Andre nên chạm bóng bằng chân nếu chúng tôi đang thi đấu ở đẳng cấp cao."
Ngay cả khi quyết định loại Onana khỏi đội hình chính vào mùa trước, những lời nói của Amorim cũng chỉ mang tính xã giao. "Tôi thực sự tin tưởng vào Andre," ông nói, nhưng sự tin tưởng đó chưa bao giờ cảm thấy chân thật.
Cuối cùng, sự ra đi của Andre Onana không chỉ khép lại hai năm đầy biến động của cá nhân anh. Nó là một bài học đắt giá về chiến lược chuyển nhượng. Manchester United đã trả 50 triệu bảng để thay thế một trong những thủ môn hay nhất lịch sử câu lạc bộ bằng một phiên bản kém tin cậy hơn, chỉ để chạy theo một xu hướng nhất thời. Di sản mà thương vụ này để lại là một khoản lỗ tài chính và sự tiếc nuối vô hạn về một huyền thoại lẽ ra vẫn còn có thể cống hiến rất nhiều cho màu áo đỏ.